Hàng xóm xấu tính tối nào cũng đổ 1 bát mắm tôm vào chậu cây trước cổng nhà tôi

Khu phố tôi sống tuy không rộng, nhưng cũng đủ để những câu chuyện đời thường lắm lúc trở thành những bi kịch nho nhỏ. Hàng xóm tôi, bà Lan – người sống trong nhà số 5, vốn không phải là người dễ chịu. Thật ra thì bà luôn tỏ ra khó tính và thích soi mói, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ quan hệ hòa nhã, vì dù sao chúng tôi cũng là những người sống cạnh nhau.

Chuyện bắt đầu từ một tháng trước. Tôi bắt đầu trồng cây trước cổng nhà để tạo không gian xanh mát, giúp nhà cửa trở nên tươi tắn hơn. Tôi rất thích cây cối, và nghĩ rằng mình có thể làm đẹp cho khu phố. Nhưng không ngờ, chính vì điều đó mà tôi lại gặp phải rắc rối lớn.

Vào những ngày đầu, bà Lan vẫn giữ thái độ im lặng, chỉ đôi lần lén nhìn sang chậu cây trước cổng nhà tôi với ánh mắt khó chịu. Tôi không để ý lắm, nhưng bắt đầu thấy một điều kỳ lạ xảy ra vào mỗi tối.

Sau khi đèn tắt, mỗi đêm, tôi đều ngửi thấy một mùi hôi lạ bốc lên từ phía cổng. Đêm nào cũng vậy, tôi cứ nghĩ là do một con vật nào đó gây ra, nhưng mùi ngày càng nặng, khiến tôi không thể chịu nổi. Cuối cùng, một buổi tối, tôi quyết định đứng canh để xem chuyện gì đang xảy ra.

Và đúng như tôi nghi ngờ, tôi thấy bà Lan từ nhà mình bước ra, tay cầm một bát mắm tôm. Bà Lan tiến lại chậu cây của tôi, đổ hết bát mắm tôm vào đất, rồi bước nhanh về nhà. Cái mùi khó chịu khiến tôi như nghẹt thở, tôi không thể tin vào mắt mình. Bà ta đổ mắm tôm vào cây của tôi mỗi đêm, và tôi đã phải chịu đựng điều đó trong suốt một thời gian dài mà không hề hay biết.

Sáng hôm sau, cây trong chậu của tôi bắt đầu có dấu hiệu héo úa, lá vàng úa và các bông hoa không nở nữa. Tôi đứng sững trong sân, lòng đầy bực tức và phẫn nộ. Nhưng thay vì phản ứng ngay, tôi quyết định sẽ kiên nhẫn tìm cách giải quyết.

Tối hôm đó, tôi đợi bà Lan như mọi khi, nhưng kỳ lạ thay, bà không sang. Nhà tôi tối om, chỉ có ánh đèn hành lang chiếu sáng le lói. Tôi nghĩ có thể bà ấy đang bận việc gì đó, nhưng không thể không cảm thấy nghi ngờ.

Lúc đó, tôi quyết định lén nhìn qua cửa sổ. Mắt tôi nheo lại, cố gắng nhìn vào sân nhà bà Lan bên cạnh. Và rồi, một cảnh tượng khiến tôi không khỏi giật mình: tôi thấy một người đàn ông lạ mặt đang đột nhập vào cửa sau của nhà bà Lan.

Tim tôi như ngừng đập. Tôi biết rõ bà Lan không có ai ở nhà. Chồng bà thì đi công tác, con cái thì đi học xa. Trong đầu tôi lập tức hiện lên một suy nghĩ: trộm. Người đàn ông đó rõ ràng không phải là người quen, mà là kẻ đang cố gắng vào nhà.

Không thể ngồi im, tôi vội vàng mở cửa và chạy sang nhà bà Lan. Dù biết có thể gặp nguy hiểm, nhưng tôi không thể để kẻ xấu lọt vào nhà.

Tôi đến cổng thì thấy người đàn ông đang lén lút mở cửa phía sau. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lập tức lao vào. Tôi gọi lớn:

– Này! Mày làm gì ở đây?!

Người đàn ông giật mình, quay lại thấy tôi, nhưng không có vẻ sợ hãi mà còn lầm bầm:
– Cô là ai? Đi ra ngay!

Tôi không ngần ngại chạy nhanh đến gần, rồi hô hoán:

– Cô Lan ơi! Có trộm! Mọi người ơi! Trộm!

Lúc này, bà Lan từ trong nhà chạy ra, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hàng xóm xung quanh nghe thấy động cũng lập tức cầm gậy gộc chạy tới. Người đàn ông hoảng sợ, không kịp phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài và biến mất vào bóng tối.

Bà Lan đứng sững lại, nhìn tôi với ánh mắt khó tin, và rồi bất ngờ… bà ôm lấy tôi, khóc nức nở.
– Cảm ơn cô… cảm ơn cô đã cứu tôi!

Sau khi báo công an và kiểm tra mọi thứ, bà Lan và tôi ngồi lại trong nhà. Bà lau nước mắt, nhìn tôi với vẻ mặt đầy ân hận:

– Cô ơi, tôi… tôi xin lỗi cô. Cô đừng giận tôi nữa. Tôi… tôi thật sự không ngờ…

Tôi ngồi xuống cạnh bà, nhẹ nhàng nói:

– Bà sao vậy? Tại sao bà lại làm như thế với tôi?

Bà nghẹn ngào, đôi tay bấu chặt vào nhau:
– Tôi ghen tức vì hàng cây của cô lúc nào cũng xanh mướt, hoa nở quanh năm. Còn vườn nhà tôi trồng gì cũng còi cọc, héo úa. Cô có gia đình hạnh phúc, có cây xanh tươi đẹp… Còn tôi, chỉ có những ngày cô đơn, lủi thủi một mình.

Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng tôi. Tôi không ngờ sự ghen tị của bà lại dẫn đến hành động như vậy. Sau khi bà bình tĩnh lại, tôi ôn tồn nói:

– Tôi hiểu rồi. Nhưng bà không nên làm vậy. Nếu bà thấy cô đơn, tôi sẽ sẵn sàng giúp đỡ bà. Chúng ta đều sống cùng một khu phố, không có lý do gì để không hòa thuận cả.

Bà Lan nghẹn ngào nhìn tôi:

– Tôi biết tôi sai rồi. Tôi thật sự xin lỗi cô, vì những gì đã làm. Tôi… tôi sẽ thay đổi. Cảm ơn cô đã cứu tôi. Nếu không có cô, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi ôm lấy bà, và cảm thấy lòng mình ấm lên. Dù bà ấy có làm sai, nhưng cuối cùng bà cũng nhận ra lỗi lầm và xin lỗi một cách chân thành. Đó là điều mà tôi thật sự cần.

Sau đêm đó, bà Lan không còn đổ mắm tôm vào chậu cây của tôi nữa. Cây trong vườn tôi lại xanh tốt, hoa lại nở rộ. Bà Lan cũng bắt đầu chăm sóc khu vườn của mình, và chúng tôi đã dần trở thành những người bạn thân thiết.

Và tôi nhận ra: Sự tha thứ không chỉ giúp người khác thay đổi, mà còn khiến chính bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *