Mười lăm năm sau ngày ra trường, tôi – Minh, lớp trưởng 12A3 ngày nào – đứng trước gương tự nhủ phải giữ phong độ cho buổi họp lớp hôm nay. Là lớp trưởng, tôi luôn mang trong mình trách nhiệm giữ gìn hình ảnh, kết nối bạn bè. Hôm ấy, nhà hàng sang trọng ở trung tâm Sài Gòn đã được tôi đặt trước, bàn tiệc bày biện đẹp mắt, thực đơn toàn món đắt tiền. Tôi muốn buổi gặp gỡ này thật trọn vẹn, để những kỷ niệm thời áo trắng sống lại rực rỡ như ngày nào.
Tám người bạn cũ xuất hiện, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là không ai đi một mình. Người thì dắt theo chồng, người dẫn vợ, có người còn kéo cả con cái, tổng cộng gần hai mươi người ngồi chật kín ba bàn tiệc. Tôi thoáng chốc ngỡ ngàng, nhưng rồi tự nhủ: “Thôi, đông vui càng tốt. Lớp mình mà, phải chơi lớn!”. Khi người phục vụ đưa hóa đơn, con số hơn ba chục triệu khiến tôi hơi khựng lại, nhưng ánh mắt chờ đợi của cả nhóm khiến tôi mỉm cười, rút ví thanh toán toàn bộ. Tiếng vỗ tay rộn rã vang lên, bạn bè liên tục khen: “Minh đúng là lớp trưởng đỉnh cao, hào phóng quá trời!”. Tôi gật đầu, lòng ấm áp, nghĩ rằng mình đã làm tròn vai trò người kết nối.
Nhưng sáng hôm sau, khi vừa mở điện thoại, tôi chết lặng. Nhóm chat lớp, nơi tôi từng bỏ tâm sức duy trì, giờ ngập tràn những tin nhắn khiến máu trong người tôi như sôi lên:
“Hôm qua nhờ Minh mà cả nhà tui ăn uống no nê, sướng rơn!”
“Ừ, cứ để lớp trưởng lo. Người ta giờ làm chủ, tiền đầy túi, tiếc gì vài triệu.”
“Đúng đó, đi họp lớp với Minh lợi hơn cả đi buffet năm sao!”
Mỗi dòng chữ như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của tôi. Hóa ra, trong mắt họ, tôi không phải bạn bè, không phải lớp trưởng tận tâm, mà chỉ là một cái ví để họ lợi dụng. Cảm giác ê chề trộn lẫn với cơn giận khiến tay tôi run lên khi gõ từng chữ rời nhóm chat. Tôi xóa số, chặn liên lạc, thề với lòng sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Từ đó, tôi không tổ chức, không tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào. Cánh cửa ký ức thời học trò khép lại, lạnh lẽo.
Năm năm sau: Ngày cưới và cú twist cay nghiệt
Thời gian trôi qua, tôi dần nguôi ngoai nỗi đau. Công việc kinh doanh của tôi phát đạt, gia đình hạnh phúc, và niềm vui lớn nhất là chuẩn bị cho đám cưới của Minh Khang – cậu con trai duy nhất của tôi. Đám cưới được tổ chức hoành tráng tại một trung tâm tiệc cưới sang trọng ở quận 7. Khách khứa đông đúc, không khí rộn ràng. Tôi tất bật tiếp khách, miệng cười tươi nhưng lòng vẫn mang chút áp lực, bởi đây không chỉ là ngày vui của con trai mà còn là dịp để gia đình tôi khẳng định vị thế trước thông gia.
Giữa dòng người, tôi bất ngờ thấy những gương mặt quen thuộc: tám người bạn cũ từ buổi họp lớp năm xưa, cùng những người nhà từng đi theo. Họ ăn mặc chỉnh tề, tươi cười rạng rỡ, tay cầm phong bì mừng cưới. Một thoáng ngỡ ngàng, tôi tự hỏi: “Sao họ biết? Ai mời họ?”. Nhưng rồi, tôi gạt đi, nghĩ rằng có lẽ họ nghe phong thanh và muốn đến chia vui. Dù gì, chuyện cũ đã qua, tôi không muốn làm mất không khí ngày trọng đại của con trai. Tôi tiếp họ bằng nụ cười xã giao, nhận phong bì và để họ vào tiệc.
Đêm đó, khi khách khứa đã về hết, tôi cùng chồng và con trai ngồi trong phòng nghỉ của trung tâm tiệc cưới, mở từng phong bì để kiểm tra. Những chiếc phong bì dày cộp từ nhóm bạn cũ khiến tôi tò mò. Tôi nghĩ, có lẽ họ muốn chuộc lỗi, muốn hàn gắn tình bạn sau ngần ấy năm. Nhưng khi mở chiếc phong bì đầu tiên, tay tôi khựng lại, hơi thở như ngừng trôi.
Không có tiền. Không có lời chúc. Chỉ có một mảnh giấy trắng, gấp cẩn thận như một trò đùa ác ý. Trên mảnh giấy, những dòng chữ chi chít được viết bằng mực đỏ: “Tiền ăn hôm lớp trưởng bao cả bàn năm xưa, coi như chúng tôi trả lại. Cảm ơn lòng tốt của bạn!”.
Tôi vội vàng mở tiếp các phong bì còn lại, tim đập thình thịch. Tất cả đều giống nhau: những mảnh giấy trắng, những dòng chữ mỉa mai, cay nghiệt. Có phong bì còn kèm thêm một tờ hóa đơn photo từ buổi tiệc năm xưa, với dòng chữ: “Coi như trả đủ, không nợ gì nhau”.
Tôi ngồi sững như hóa đá, tay run rẩy, mắt nhòe đi. Đám cưới con trai – ngày đáng lẽ là niềm tự hào lớn nhất của tôi – bỗng trở thành nỗi ê chề không thể diễn tả.
Cú twist cuối: Bí mật trong bóng tối
Những ngày sau đám cưới, tôi không thể ngủ yên. Nỗi nhục nhã và cơn giận bùng cháy trong tôi. Tôi quyết định tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Tại sao họ lại biết về đám cưới? Ai đứng sau trò đùa ác ý này? Tôi nhờ một người bạn thân, vốn làm trong lĩnh vực công nghệ, truy vết thông tin từ nhóm chat cũ và các mối liên hệ.
Kết quả khiến tôi sốc. Hóa ra, tất cả bắt nguồn từ một người: Hương – cô bạn thân thiết nhất của tôi thời học trò, người từng là bạn cùng bàn, người tôi luôn tin tưởng. Hương không có mặt trong buổi họp lớp năm xưa, nhưng cô ta chính là người âm thầm xúi giục cả nhóm bạn cũ đến đám cưới. Cô ta đã cung cấp thông tin về ngày cưới, thậm chí còn gợi ý ý tưởng “trả nợ” bằng những phong bì rỗng. Lý do? Một bí mật mà tôi chưa từng biết: nhiều năm trước, Hương từng vay tôi một khoản tiền lớn để mở tiệm nail, nhưng thất bại và không thể trả. Tôi, vì tình bạn, không bao giờ đòi lại. Nhưng Hương, thay vì biết ơn, lại nuôi hận, cho rằng tôi “giàu có” và cố tình “làm cô ta xấu hổ” khi không nhắc đến khoản nợ.
Hương đã biến nỗi hận cá nhân thành một kế hoạch trả thù tập thể, lợi dụng lòng tự trọng và sự hào phóng của tôi để biến tôi thành trò cười trước mặt mọi người. Những dòng chữ trong phong bì, hóa ra, đều được viết theo ý tưởng của cô ta.
Kết thúc: Bài học đắt giá
Tôi không đối chất với Hương, cũng không tìm gặp lại nhóm bạn cũ. Tôi chọn im lặng, nhưng trong lòng đã khắc sâu một bài học: tình bạn, dù từng đẹp đẽ đến đâu, cũng có thể bị vấy bẩn bởi lòng đố kỵ và sự lợi dụng. Tôi vẫn tiếp tục sống, tiếp tục thành công, nhưng cánh cửa trái tim dành cho những người bạn cũ đã khép lại vĩnh viễn.
Đám cưới của con trai tôi, dù bị vấy bẩn bởi trò đùa ác ý, vẫn là khởi đầu cho hạnh phúc của con. Và tôi, từ nỗi đau ấy, học được cách trân trọng những người thực sự xứng đáng, và không bao giờ để lòng tốt của mình bị lợi dụng thêm một lần nữa.
