Lấy chồng 3 năm, đêm nào anh cũng sang phòng mẹ ng::ủ cho tới 2h sáng

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ngủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc…
Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ sa/y, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đ/ẻ của anh ở ngay cạnh.
Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ sợ ở một mình ban đêm.”
Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám c//ãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu. Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.
Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm. Lần này, t/ò m/ò và b/ứt r/ứt dâng lên, cô quyết định l/én đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ… đọc tiếp dưới bình luận 👇

…“Tuấn à, con uống thuốc rồi ngủ đi, đêm lại ho nhiều quá.”

Giọng Tuấn đáp khàn khàn:
“Con xin lỗi mẹ… con làm mẹ mất ngủ suốt.”

Hương chết lặng.
Một tiếng ho nặng, kéo dài vang lên, rồi tiếng Tuấn đổ nước, tiếng mẹ chồng thở khẽ.
Trong khoảnh khắc ấy, Hương hiểu ra — suốt bao năm qua, chồng không hề bỏ mặc mình vì điều gì xấu xa.
Anh chỉ đang làm tròn chữ hiếu.

Mẹ chồng Hương bị bệnh tim, từ sau khi bố chồng mất, đêm nào cũng lên cơn khó thở, phải có người canh bên để kịp lấy thuốc hoặc gọi cấp cứu.
Tuấn không muốn nói, vì sợ vợ lo, sợ cô phải mất giấc ngủ rồi suy nghĩ.
Anh chọn lặng im, chấp nhận để vợ hiểu lầm, miễn là mẹ được bình yên.

Hương lặng lẽ mở cửa, bước vào.
Mẹ chồng giật mình, nhưng Hương chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay bà:
“Mẹ để con trông đêm nay nhé.”

Tuấn định nói gì đó, nhưng Hương khẽ lắc đầu.
Đêm ấy, cô ngồi cạnh giường, nhìn hai mẹ con ngủ thiếp đi.
Ánh đèn ngủ vàng nhạt, gương mặt mẹ chồng nhăn nheo mà hiền hậu, bàn tay Tuấn vẫn nắm lấy tay mẹ.

Nước mắt Hương rơi, nhưng là giọt nước mắt ấm áp.
Cô chợt thấy thương chồng hơn, và biết rằng:
Có những sự thật, chỉ khi mở lòng mới nhìn thấy được điều đẹp đẽ nhất — lòng hiếu thảo.

Từ hôm đó, mỗi tối Hương đều pha sẵn thuốc, nấu cháo loãng cho mẹ.
Và căn nhà nhỏ, nơi từng có những hiểu lầm âm thầm, lại sáng lên bằng thứ ánh sáng giản dị của tình thân.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *