• January 26, 2025

3 năm

Khi con tôi lên 3, vợ tôi phát hiện chồng ngoại tình. Cô ấy điên cuồng tìm đến nhân tình đánh ghen, thậm chí là đến chỗ làm của tôi để trút giận. Tôi rất tức giận, sao vợ tôi lại không tôn trọng chồng như thế? Dù tôi có làm sai thì cô ấy cũng phải để lại cho tôi chút thể diện, ít nhất là đừng làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi.Sau khi ly hôn vợ, tôi vẫn tiếp tục qua lại với nhân tình. 3 năm sau đó, tôi chỉ gửi tiền chu cấp cho con chứ chưa từng đến thăm. Mỗi lần tôi gửi tiền chu cấp, vợ cũ lại chuyển lại trả tôi. Sau đó, tôi cũng thôi không gửi nữa

Ba năm qua, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày quay về nơi này – ngôi nhà nhỏ mà mình từng sống cùng vợ và con trai. Nhìn ngôi nhà đã lâu không ghé, lòng tôi bỗng trào lên bao cảm xúc. Tôi tự hỏi con tôi lớn đến thế nào rồi, liệu nó có còn nhớ đến bố không?Tôi gõ cửa, và chỉ vài giây sau cánh cửa mở ra. Đứa bé trai trước mặt tôi dường như đã lớn hơn rất nhiều so với hình ảnh của con trong trí nhớ mờ nhạt của tôi. Đôi mắt nó tròn xoe, mở to khi nhìn thấy tôi, rồi đột ngột thét lên hoảng sợ:

“Mẹ ơi, có người lạ!”Tiếng hét của thằng bé làm tim tôi thắt lại, như ai đó vừa đ/â/m vào lòng tôi bằng một con d/a/o s/ắ/c. Đứa trẻ trước mặt không nhận ra bố, thậm chí còn sợ hãi. Tôi chỉ biết đứng lặng và để cho nỗi đau đang cào xé trong lòng, đúng thế, đó có lẽ là cái giá mà tôi phải trả.Tôi quay đầu nhìn. Trên bàn thờ, một bức ảnh cũ kĩ của một người đàn ông với nét mặt trầm lắng. Thoạt nhìn, tôi tưởng đó là hình mình, nhưng nhìn kỹ lại, thì đó chỉ là một bức vẽ.

Vợ cũ cất giọng đầy chua chát: “Ngày anh đi, nó còn quá nhỏ, nhớ bố đến quẩn quanh. Tôi không biết làm sao đành nói là bố nó ‘mất’ rồi. Thằng bé tin vào điều đó, vì nó chẳng bao giờ thấy anh về thăm. Nó bắt tôi treo ảnh ‘bố’ lên bàn thờ, để mỗi khi buồn hay nhớ, nó còn có ‘bố’ mà tâm sự.”Lời cô ấy như một bản án kết thúc, không còn hy vọng, không còn tha thứ. Nhìn thằng bé nép sau lưng mẹ, tôi nhận ra mình không có quyền nào đòi hỏi nữa. Tôi chỉ còn biết lặng lẽ quay đi, từng bước nặng trĩu.

Đó là cái giá tôi phải trả, là hình phạt cho những sai lầm của chính mình. Và tôi biết, không một lời xin lỗi nào có thể xóa bỏ được những tổn thương tôi đã gây ra cho gia đình này.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *