20 km
admin
- 0
Mỗi lần em về nhà anh chơi, nấu nướng ăn uống thì anh luôn dặn rất tỉ mỉ:“Cái chảo rán đấy anh mua hơn 300 nghìn đấy, em nấu thì đừng có dùng đũa quẹt mạnh quá nó xước mất chống dính”.
Về nhà em thì anh soi mói đủ thứ, còn hỏi bố vợ tương lai:“Bác mua cái tivi này bao nhiêu tiề n thế?”
Cái gì anh cũng hỏi giá xem bố mẹ em mua đồ bao nhiêu tiền. Lúc đầu em cũng chỉ nghĩ anh hỏi cho có câu chuyện làm quà. Vậy nhưng khi hai đứa quyết định cưới thì anh ấy cứ dò hỏi:“Bố mẹ em trông cũng có điều kiện nhỉ. Hôm cưới liệu ông bà có cho được cây vàng để làm của hồi môn không?”
“Chuyện này em cũng chưa hỏi bố mẹ. Ông bà cho từng nào thì biết từng ấy thôi chứ không đòi hỏi anh ạ”.
Nghĩ kỹ thì anh ấy cũng nghiêm túc, tôn trọng và giữ gìn cho người yêu. Công việc anh ổn định, không hút thuốc, ít rượu bia, biết tính toán và giữ tiền. Như thế cũng chấm được 6, 7 điểm rồi chứ không đến nỗi quá tệ. Thà anh ấy ham tiền còn hơn ham những thứ khác như gái gú, rượu chè còn khổ hơn.
Thế nhưng càng đến gần ngày cưới, anh càng tỏ vẻ quan trọng việc em được bao nhiêu của hồi môn. Nhắn tin cho em mà anh cứ nói chuyện tiền nong, còn bảo:
“Riêng tiền mừng cưới của em thì phải giữ riêng rồi cầm theo đấy. Bố mẹ anh đã đưa 10 triệu tiền thách cưới rồi, em mà đi tay không về thì đừng có kêu ngại mặt, xấu hổ nhé”.
Không nói ra nhưng em cứ thấy bực tức trong lòng, chỉ vì mấy đồng tiền mừng thôi mà anh nhai đi nhai lại, làm như to tát lắm không bằng. Em cũng thấy ấm ức nên sáng đó thợ trang điểm đến thấy bộ trang sức kèm theo váy cưới quá đẹp nên em mới đeo chứ không mang kiềng vàng mẹ cho. Định là về đến nhà trai rồi, lúc làm lễ thành hôn bố mẹ em mới lên sân khấu trao cho con gái để nở mày nở mặt.
Thế nhưng vừa đến đón dâu, câu đầu tiên anh hỏi:“Ơ anh thấy cô dâu nào cũng đeo vàng, em không có à?”
Lúc đấy đang rối bời, lại bị giục nên em cũng đáp qua loa là chưa thấy bố mẹ cho. Vậy mà lên xe mặt chồng em cứ như cái bơm ấy. Anh còn không thèm nắm tay cô dâu, không nói gì. Đi được 20km rồi em mới hỏi:“Em khát nước quá, trên xe có chai nào không anh?”
Chồng em không lo vợ khát nước mà anh hậm hực hỏi ngược lại:“Ơ thế đi lấy chồng mà không có vàng à?”
Nghe anh hỏi thế mà em hụt hết cả h ẫng. Đang khát nước lại tủi thân, rồi sự sức giận bốc lên đầu nên em bảo anh lái xe:
“Anh cho em xuống mua chai nước với”.Anh lái xe cũng dừng lại, xuống xe rồi em bảo với chồng:
“Anh cưới em hay là cưới vàng của em? Từ lúc đón dâu em đã bảo anh là bố mẹ chưa có trao. Nhưng em biết ông bà đi mua vàng cho em từ mấy tuần trước rồi. Tiền em gửi bố mẹ từ lúc đi làm đến giờ được hơn trăm triệu ông bà cũng cho em cả không lấy xu nào. Anh làm em thất vọng quá, giờ không cưới xin gì nữa hết. Anh với đoàn nhà trai về đi, em với nhà gái quay xe”.
Lúc đấy chồng em mặt ngắn tũn lại, xin lỗi các kiểu, vậy nhưng cái tôi của em nó lấn át hết tất cả. Em quyết định huỷ cưới, lên xe nhà gái về thẳng chứ không đến nhà trai nữa. Bố mẹ em với mọi người cũng ngơ ngác không hiểu gì, nhưng khi nghe bọn em cãi nhau chuyện vàng với của hồi môn thì ai cũng lắc đầu bảo chú rể hành xử vậy là không được.
Từ hôm đó nhà trai vẫn chưa lên nhà em nói chuyện đàng hoàng. Nhưng em kệ, may là hai đứa chưa đăng kí kết hôn, giờ mình rút lui vẫn còn kịp. Biết huỷ cưới là một điều vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến bố mẹ hai bên, khách kh ứa các kiểu. Thế nhưng đời em chỉ có một lần lấy chồng, gặp phải người đàn ông chỉ nghĩ đến vật chất như vậy em không cần, thà ở giá còn hơn.