• February 16, 2025

1111

Năm ngoái, tin dữ ập đến. Mẹ tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Việc điều trị không có hiệu quả và tình trạng của mẹ xấu đi nhanh chóng trong vài tháng. Lúc này, mẹ đã đưa ra một quyết định mà không ai có thể hiểu được – đệ đơn ly hôn với bố tôi.

Ngày hôm đó, mẹ đột nhiên nói với bố:– Tôi muốn ly hôn.

Tôi không thể tin vào tai mình, bố cũng sững sờ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và bối rối. Khi tôi hỏi mẹ lý do, mẹ không giải thích mà chỉ bảo đây là lựa chọn tốt nhất. Trong thời gian đó, bầu không khí trong nhà tụt xuống mức đóng băng, bố trở nên trầm mặc hơn và không biết phải làm sao.

Thủ tục ly hôn được tiến hành nhanh chóng và mẹ nhất quyết đòi chia một nửa tài sản. Bố và mẹ khi ở với nhau mua được 2 căn nhà, nên mẹ muốn mỗi người một căn. Bố tỏ ra rất đau lòng, không cam tâm khi chia tài sản. Bố từng nói với mẹ tôi:– Bà thực sự định làm điều này à? Chúng ta đều ở tuổi này rồi, sao lại dở chứng thế?

Câu trả lời của người mẹ rất đơn giản và bình tĩnh:– Ừ, điều đó tốt cho con và tôi. Đừng tưởng rằng tôi không biết ông đã làm gì.

Bệnh tình của mẹ ngày càng trầm trọng và không lâu sau đó, bà qua đời. Sau đó, tôi chuyển đến căn nhà mẹ để lại cho tôi.

Tôi đã vô số lần tự hỏi tại sao mẹ lại muốn ly hôn vào phút cuối, tại sao mẹ lại muốn chia một nửa tài sản và tại sao lại để lại căn nhà đó cho tôi.

Gần đây tôi về nhà thăm bố. Hít một hơi thật sâu, tôi nhấn chuông cửa. Chẳng bao lâu, cánh cửa mở ra, bố đứng ở cửa với vẻ mặt bối rối. Phía sau ông còn có một người phụ nữ xa lạ. Tôi sững sờ một lúc, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Mẹ mới qua đời được 5 tháng, bố tôi đã có người phụ nữ khác.

Tôi đi hỏi cậu ruột mới biết, người phụ nữ đó là mối tình đầu của bố. Mẹ tôi đã biết bố và mối tình đầu quay lại từ lâu, khi đó mẹ đòi ly hôn và chia tài sản là để bảo vệ tôi, để đảm bảo tôi vẫn có nơi để về sau khi bà qua đời.

Tôi bật khóc, trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi và biết ơn. Tôi cảm thấy có lỗi với mẹ vì bấy lâu nay đã hiểu lầm mẹ, thậm chí còn cảm thấy không hài lòng với quyết định của mẹ. Nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình, mỗi bước mẹ đi đều là vì tôi…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *